Du học Mỹ luôn là một ước mơ to lớn mà mình cũng như bao các bạn khác đều mơ tới. Nhưng mà đối với mình, mặc dù mình đã tư vấn cho hàng trăm học sinh đi Mỹ, nhưng chính mình mình lại không có cơ may đi Mỹ…bằng đường du học. Mình ước ao lắm chứ. Và mình từng vật vã đau khổ vì việc đó. Nhưng may sao, hè 2018 đánh dấu một bước tiến quan trọng trong cuộc đời của mình. Đó là mình có cơ hội được đi Mỹ…bằng việc đi công tác và dẫn đoàn học sinh đi trại hè.
Bài này mình viết ra với mục đích muốn ghi nhớ lại các bước mình nghĩ là quan trọng và cần chuẩn bị trong việc xin visa Mỹ (B1), dành cho những người muốn đi du lịch và công tác ngắn ngày. Mình cũng lưu ý về kinh nghiệm xương máu mình rút ra được trong quá trình xin visa. Bởi vì thế mà sau đó mình hiểu tâm lý để có thể luyện phỏng vấn cho các em học sinh và sinh viên đi theo diện visa cả F1 và B1. Mình cũng sẽ có bài viết vêt việc xin visa F1 cho các em học sinh cấp 3 muốn đi đại học Mỹ và sẽ đăng ở các bài sau nhé!
Mình đã xác định ngay từ đầu là nếu có cơ hội đi Mỹ thì mình cũng nhất định sẽ nắm bắt. Vào tháng 3/2018 mình vào công ty mới được 1 thời gian. Lúc đó công ty đang chạy chương trình du học hè cho các bạn nhỏ tầm cấp 3 đi tham quan nước Mỹ nên là mình cũng khá là háo hức. Do mình cũng mới nên cũng không quá hy vọng nhiều, nhưng mình cũng âm thầm chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi để nhỡ đâu may mắn có gọi tên thì minh đã có sẵn sàng. Mình chuẩn bị hộ chiếu (may quá chưa hết hạn), rèn luyện lại tiếng Anh (đặc biệt là tiếng Anh nghe – nói của mình), xem xét các địa điểm của chuyến đi và thậm chí còn để hình nền nước Mỹ trong máy tính và điện thoại. Mình ngày nào cũng nhìn máy tính, nhìn điện thoại lại càng quyết tâm đi hơn. Và khi cơ hội tới, tức là lúc sếp mình hỏi “Hằng có muốn làm visa đi Mỹ không?”. Khỏi phải nói, mình bất ngờ và sung sướng đến mức nào, vì mình đã mong chờ điều này từ rất lâu rồi. Mình rất biết ơn sếp mình khi đó đã cho cơ hội và tạo điều kiện để mình thực hiện ước mơ. Nước Mỹ luôn luôn là một giấc mơ lớn đối với mình!
Mình đã hào hứng đi chuẩn bị cho việc làm visa B1 – tức là visa Du lịch một cách cực kỳ cẩn thận. Visa B1 đòi hỏi phải khai báo thông tin rất cẩn thận, chính xác và tuyệt đối trung thực. Chỉ cần sai 1 ly là đi 1 dặm. Lúc đó cơ hội đi Mỹ gần như chấm dứt. Do đó, trước ngày đi, mình đã lên danh sách những giấy tờ phỏng vấn visa B1 thật chi tiết và cẩn thận, kèm theo một cột ghi chú đánh dấu vào là đã có đủ chưa. Minh kiểm tra thủ tục cả trên trang web thông tin của Đại sứ quán Mỹ kỹ càng lắm luôn! Các câu hỏi mình còn nhờ bạn đồng nghiệp check đi check lại cho cẩn thận, giấy tờ như thư mời từ tổ chức du học Mỹ, hợp đồng lao động, bảng lương…đều được mình kiểm tra đi kiểm tra lại kỹ càng, đến mức mòn con mắt luôn :)) Nhưng đến lúc luyện phỏng vấn, mình cũng chuẩn bị còn kỹ càng gấp 10 lần như thế.
Trước lúc phỏng vấn, mình cũng được chị Sếp truyền cho các kinh nghiệm khi đi phỏng vấn visa Mỹ. Chẳng hạn đã vào phỏng vấn đại sứ quán Mỹ thì luôn phải nói thật, không được nói dối vì họ đã được huấn luyện để phát hiện ra ai đang nói thật còn ai đang nói dối bằng cách nhìn biểu hiện của gương mặt và cơ thể. Mình phải trả lời to, rõ ràng, rành mạch và câu nào không hiểu phải hỏi lại, không được trả lời bừa. Phải nắm chắc được hành trình đi lại trong nước Mỹ vì họ rất sợ đăng ký vào Mỹ mà lại không biết lịch trình, đi lại lung tung hoặc làm ảnh hưởng đến sự an ninh, an toàn của họ. Đặc biệt, họ sẽ hỏi bạn có ý định kết hôn không? Mình còn phải viết script ra, học thuộc câu trả lời vì mình sợ luống cuống thế nào lại quên. Mình còn nhờ cậu bạn đồng nghiệp và cả chị Sếp hỏi đi hỏi lại các câu hỏi để mình tha hồ tìm cách ứng biến với mỗi câu trả lời nữa. Nói chung là chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần xách giấy tờ đi thôi là được!
Trước hôm đi phỏng vấn, mình hồi hộp dã man, lo lắng khủng khiếp vì mình chưa bao giờ trải qua việc phỏng vấn visa đi Mỹ nó như thế nào. Mình cảm thấy mọi giác quan trên người mình đều căng ra như dây đàn. Cảm giác như mình đang chuẩn bị đi thi đại học vậy 😀 Phỏng vấn visa Mỹ thường vào buổi sáng, mình đến sớm trước 1 tiếng cùng với bạn đồng nghiệp, ngồi đợi trong quán Highland ngay bên cạnh và gọi 2 cốc trà vải. Đến nơi, mình còn vẫn phải cầm tờ giấy, rà qua rà lại và tập lẩm nhẩm nói đến mức bạn đồng nghiệp mình cũng phải phì cười vì sự lo lắng “hơi thái quá” của mình. Lúc sau bình tĩnh hơn rồi, mình mới ngồi uống một chút cho đỡ khát với uống cho “ngọt giọng”. Và chỉ một lúc sau nữa thôi, mình đang thấy mình xếp hàng theo một hàng dài người đang đứng ở bên cửa ra vào tòa nhà Rose Garden, chờ người soát cổng xem từng tài liệu một…
(còn tiếp phần 2: Đối mặt với vòng phỏng vấn)